Giang đã từng nghĩ cuộc đời mình chẳng còn gì nữa kể từ khi bị run tay chân do rối loạn lo âu. Thế nhưng, cha cô vẫn quyết tâm tìm kiếm cách chữa trị ròng rã suốt hơn 4 năm trời chỉ để nhìn thấy con gái có thể tự cầm bát cơm ăn, rót ly nước uống…
Chị Nguyễn Thị Giang (1979) sống ở khu phố 3, Trưng Vương, Uông Bí, Quảng Ninh. Đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan được 9 năm, chị tích cóp từng đồng lương sau những giờ làm đổ mồ hôi sôi nước mắt để gửi về cho chồng con. Làm việc vất vả vậy, nhưng cứ nghĩ tiếng cười hồn nhiên của con và vòng tay ấm áp của chồng là chị lại có thêm động lực để bước tiếp những ngày tháng cô đơn ở xứ người.
Khi biến cố ập đến…
Chị Giang ngày nhớ đêm mong, chỉ muốn sớm được về nhà đoàn tụ với chồng con. Thế nhưng, đến gần ngày trở về nước chị mới bàng hoàng biết tất cả những gì đã tích cóp bấy lâu đều không còn thuộc về mình nữa! Quá đau khổ vì ước mơ ấp ủ bao năm bỗng tan thành mây khói, chị Giang suy sụp tinh thần đến mức đổ bệnh.
Chỉ trong vòng một tháng, từ một người phụ nữ khỏe mạnh ở độ tuổi 30, Giang ngày càng trở nên tiều tụy như một bà cụ 60 tuổi. Tay chân Giang run đến mức không thể đứng lên nổi, phải bám vào tường lê từng bước…
Bác sĩ tại Đài Loan chẩn đoán Giang mắc tâm bệnh thần kinh nặng, khả năng chữa khỏi hẳn là rất thấp. Bác sĩ cho biết chứng run là triệu chứng thường gặp khi lo lắng, căng thẳng với các biểu hiện như run tay, run chân, nói run hay run toàn thân. Chứng run trong lo âu khiến người bệnh lo lắng và càng lo lắng, căng thẳng thì run chân tay càng trở nên trầm trọng.
Sau thời gian nằm viện, trở lại với công việc, cô ngỡ ngàng nhận ra mình không còn khả năng tiếp tục làm việc trong khi hai bàn tay cứ run run khi cầm nắm, hai chân cũng yếu đi, tinh thần sa sút vì lo lắng, bệnh tật. Không còn sự lựa chọn nào khác, Giang đành phá hợp đồng lao động, chấp nhận chịu thiệt thòi để về nước chữa bệnh theo lời khuyên của cha.
Những giọt nước mắt lặng lẽ trong đêm
Biến cố gia đình đổ ập đến bất ngờ như một cơn bão xoáy đã mệt mỏi lắm rồi, nay lại thêm chứng bệnh run tay chân không tìm được thuốc chữa lại càng khiến chị Giang thêm tuyệt vọng. Ban ngày thì chị phải vật vã với những sinh hoạt vốn dĩ rất bình thường như cầm chén cơm lên ăn, rót ly nước uống, tháo bộ quần áo ra giặt… Khi màn đêm buông xuống, chị khóc ướt đẫm cả gối khi nghĩ về chặng đường u ám phía trước: “Cuộc sống sẽ ra sao nếu tay chân cứ run như thế này?”
Nhớ lại giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, chị Giang lại chảy nước mắt: “Tôi xuống bếp ăn cơm nhưng không xúc ăn được. Tâm trạng thì lo âu mà chân tay thì mệt mỏi, run không làm gì được. Đã vậy, thấy cái gì tôi cũng sợ, bổ dưa hấu ra thấy toàn màu đỏ tôi cũng hốt hoảng. Lúc nào cũng cảm thấy ồn ào. Nghe thấy tiếng động là tôi lại sợ hãi, sợ gặp người lạ, hồi hộp và lo âu, trống ngực…”
Ông Nguyễn Như Kỳ, bố của Giang, mới ngoài 60 nhưng tóc đã bạc trắng vì lo lắng cho con. Mặc dù đã được điều trị ngoại trú đến lần thứ 5 tại chuyên khoa thần kinh bệnh viện Bạch Mai, thế nhưng bệnh tình của Giang ngày càng tiến triển nặng hơn khiến trái tim ông lúc nào cũng đau xót như xát muối.
Đây quả thực là một chứng bệnh khó trị vì có liên quan đến tâm lý mà con gái ông lại vẫn chưa thể kiểm soát được, mỗi lần nhớ về biến cố hay nghĩ đến bệnh tật là các biểu hiện run lại xuất hiện. Ngay cả khi có dùng thuốc Tây, bác sĩ cũng chỉ kê thuốc an thần nhưng cũng rất e dè vì sợ phản ứng phụ và gây lệ thuộc về lâu dài.
Không nản lòng, ông tiếp tục đưa con “bôn ba” khắp các bệnh viện lớn như Bệnh viện 108, Bệnh viện tâm thần tỉnh Hải Dương, Bệnh viện Y học cổ truyền Hải Dương, Bệnh viện tâm thần Trung Ương… Những nếp nhăn trên trán ông như hằn sâu hơn khi con đã thử rất nhiều phương pháp điều trị từ thuốc Tây đến thuốc Nam và cả châm cứu mà tay chân vẫn cứ run lập cập không cầm nổi bát cơm…
Ánh sáng le lói từ phía cuối con đường
Những tưởng cuộc hành trình tìm cách chữa run tay chân do rối loạn lo âu đã đi đến bước đường cùng, chị Giang tuyệt vọng đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả để tự giải thoát cho mình. Nếu không vì thương cha già một mình gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà mà vẫn quyết tâm chữa trị cho con thì có lẽ chị cũng đã quyên sinh từ lâu rồi!
Mỗi khi nhắc lại những ngày đầu tiên của cuộc hành trình chạy chữa cho con , người cha già vẫn nghẹn ngào như thể chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua: “Trong thời gian con bị bệnh thì mọi chuyện ăn, ngủ, giặt giũ… bố phải phục vụ hết. Thế nên, gia đình lại càng quyết tâm phải chữa được cho cháu!”.
Trong suốt thời gian điều trị kéo dài đằng đẵng 4 năm, ông Kỳ cố dằn nén nỗi đau để tìm ra giải pháp chữa run tay chân do rối loạn lo âu một cách hiệu quả nhất. Ông trò chuyện với con nhiều hơn để san sẻ bớt những phiền muộn và luôn động viên tinh thần không bỏ cuộc. Bên cạnh việc giúp con giảm bớt căng thẳng và điều chỉnh lối sống lành mạnh, ông còn tìm hiểu thêm các loại thảo dược giúp giảm run chân tay.
Trong lúc tưởng chừng như bế tắc nhất, ông Kỳ đã tìm thấy Vương Lão Kiện với hai thành phần thảo dược là Thiên ma và Câu đằng có tác dụng chữa run chân tay do hồi hộp. Nghiên cứu cho thấy hai loại thảo dược quý này có tác dụng làm giảm run nhờ tác dụng an thần, trấn tĩnh, đồng thời tăng cường cung cấp các tiền chất dinh dưỡng cho tế bào thần kinh, giúp bảo vệ tế bào thần kinh khỏi quá trình oxy hóa.
Từ ngày hôm ấy, ông bắt đầu cho con uống thêm Vương Lão Kiện theo đúng hướng dẫn: ba tháng đầu uống 6 viên/ngày, ba tháng tiếp theo giảm còn 4 viên/ngày. Theo đó, sức khỏe của Giang bắt đầu được cải thiện rõ rệt: “Sau ba tháng là tôi thấy bắt đầu có hiệu quả, run giảm được 30 – 40%. Đến giờ là được một năm rồi, run cũng đỡ nhiều, phải được 70 – 80%. Bây giờ tôi vẫn đang dùng Vương Lão Kiện nhưng giảm bớt liều đi”.
Trải qua một chặng đường dài sống chung với bệnh run tay chân do rối loạn lo âu, giờ đây Giang đã có thể cầm được cốc nước đầy mà không bị sánh ra ngoài, ăn ngủ tốt hơn và tự làm mọi việc. Lần đầu tiên nhìn thấy con gái tự tay xúc được cơm gọn gàng, không phải có người trợ giúp, cha cô vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Cuộc hành trình đẫm nước mắt kéo dài hơn 4 năm qua của hai cha con Giang cuối cùng đã tìm thấy ánh sáng!
Thảo Viên | HELLO BACSI